1. “Cốt nhất dùng để mất phương hướng”. Không lúc nào rời mắt khỏi la bàn, ông hướng đạo mọi người trong đoàn đi về phương Bắc, cho đến khi họ và tới một vùng đất thú vị. – (Trang 18)
> > Xem thông tin sách ở Tiki hoặc Shopee hoặc Fahasa hoặc Kim Đồng
2. Cụ cảm thấy mình bị chủ nhà quên nhưng đó không phải là sự lãng quên do vô tâm mà là một sự lãng quên quái ác và vô phương cứu chữa do không thể tập trung trí nhớ được, một sự lãng quên cụ từng biết rất rõ bởi vì đó chính là sự lãng quên của cái chết. – (Trang 61)
> > Xem thông tin sách ở Tiki hoặc Shopee hoặc Fahasa hoặc Kim Đồng
3. Ngài tự bắn một phát súng lục vào ngực mình và viên đạn chui ra ở phía lưng không hề gây tàn hại cho lục phủ ngũ tạng. Cái duy nhất còn lại trong hai mươi năm nội chiến là con đường ở Macondo mang tên ngài. – (Trang 127)
> > Xem thông tin sách ở Tiki hoặc Shopee hoặc Fahasa hoặc Kim Đồng
4. Trên thực tế, đối với cậu lúc này, cái có tầm quan trọng không phải là cái chết mà là sự sống và bởi thế, cái cảm giác mà cậu cảm nhận khi người ta tuyên án tử hình mình không phải là cái cảm giác sợ hãi mà là cái cảm giác nhớ nhung. – (Trang 146)
> > Xem thông tin sách ở Tiki hoặc Shopee hoặc Fahasa hoặc Kim Đồng
5. Lúc ấy, chỉ có chàng mới hiểu rằng trái tim sôi nổi của mình đã vĩnh viễn bị đày vào cõi hỗn mang. Lúc đầu, say sưa trước thắng lợi trở về, trước những thắng lợi quá hiển nhiên, chàng đã bước lên tột đỉnh vinh quang. – (Trang 200)
> > Xem thông tin sách ở Tiki hoặc Shopee hoặc Fahasa hoặc Kim Đồng
6. Lầm lì, lặng lẽ, không hề nhận ra luồng gió mới đầy sinh khi đang lộng thổi trong nhà mình, ngài đại tá Aureliano Buendía hầu như mới chỉ hiểu được rằng cái bí mặt của một tuổi già bình yên không phải là cái gì khác mà chính là sự gắn bó sâu sắc với cái cô đơn. – (Trang 243)
> > Xem thông tin sách ở Tiki hoặc Shopee hoặc Fahasa hoặc Kim Đồng
7. “Hãy nói với cha rằng,” ngài đại tá mỉm cười nói, “người ta không chết khi phải chết, mà sẽ chết khi nào có thể chết.” – (Trang 290)
> > Xem thông tin sách ở Tiki hoặc Shopee hoặc Fahasa hoặc Kim Đồng
8. Mưa suốt bốn năm mười một tháng hai ngày. Có dạo mưa phùn rả rích đến nỗi hết thảy mọi người ai ai mặc đồ tế lễ và làm ra mặt nghiêm trang để cầu khẩn cho trời tạnh, nhưng chẳng bao lâu người ta đã làm quen với cảnh tạnh ráo tạm bợ báo trước những trận mưa dai dẳng hơn sẽ tới. – (Trang 373)
> > Xem thông tin sách ở Tiki hoặc Shopee hoặc Fahasa hoặc Kim Đồng
9. Trong lúc cái bào thái ngày càng lớn lên, bọn họ càng khăng khít với nhau đến mức tuy hai mà là một, ngày càng hoa tan mình vào cái cô đơn trong một ngôi nhà ọp ẹp mà chỉ một làn gió thổi cũng sập. – (Trang 484)
> > Xem thông tin sách ở Tiki hoặc Shopee hoặc Fahasa hoặc Kim Đồng
10. Quả như điều anh dự cảm, cụ già thông thái người xứ Catalonia không viết thư cho anh. Cái bức thư xa lạ, vốn không một ai đọc, nằm trên chiếc giá kệ nơi Fernanda đã có lần bỏ quên chiếc nhẫn cưới, để mặc cho gián nhấm và tiếp tục nằm ở đấy để tự thiêu hủy trong ngọn lửa nội tại của tin tức không lành, trong khi đó những người tình cô đơn bơi ngược dòng thời gian của những ngày cuối cùng ấy, những ngày không thay đổi và bất hạnh, trôi nhanh đi trong nỗ lực vô ích nhằm ném họ xuống cõi hư vô buồn chán và lãng quên. – (Trang 485)
> > Xem thông tin sách ở Tiki hoặc Shopee hoặc Fahasa hoặc Kim Đồng
Mỹ Linh