Minh Ánh review “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”

Bài review “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” (tên mới là Những con chim ẩn mình chờ chết) từ bạn Minh Ánh – ĐH Y Dược Huế. – Ảnh: Tiki

[TIẾNG CHIM HÓT TRONG BỤI MẬN GAI]

Cá nhân mình thích cái tên này hơn là “Những con chim ẩn mình chờ chết”.

—————————

Mình quyết định viết lên những điều mình suy nghĩ, những cảm nhận của bản thân khi đọc xong cuốn sách này vì mình rất ấn tượng với tác phẩm, vì mình muốn bản thân có thể nhớ lâu hơn về áng văn bất hủ này.

—————————

“Theo truyền thuyết, có một loài chim chỉ hót lên một lần trong cả đời nó. Tiếng hót đó ngọt ngào hơn bất cứ sinh vật nào trên trái đất này. Khi vừa rời tổ, loài chim ấy đi tìm ngay một thứ cây có những cành đầy gai nhọn và tiếp tục bay mãi, không chịu ngơi nghỉ, cho đến khi tìm được mới thôi. Sau đó, nó cất tiếng hót trên những cành cây hoang dại, rồi lao thẳng vào cây gai dài nhất và nhọn nhất, cây gai xuyên thủng qua ngực giữa cơn hấp hối, một tiếng hót vút cao, thánh thót hơn cả tiếng hót của sơn ca hay hoạ mi. Tiếng hót tuyệt vời đánh đổi bằng cả cuộc sống. Trời đất ngừng đọng lại để lắng nghe, còn Thượng đế trên cao thì mỉm cười. Bởi rằng sự tuyệt vời chỉ có được bằng niềm đau vô tận ấy…”

Meggie cũng như loài chim đó. Nàng dù bị gai nhọn đâm thấu tâm can nhưng nàng vẫn một mực hướng tới tình yêu mãnh liệt mà nàng dành cho linh mục Ralph. Tình yêu của linh mục Ralph và Meggie thật tuyệt đẹp biết bao nhưng thật khổ sở bao nhiêu khi chàng lại là một linh mục. Dù có lập gia đình với Luke để quên đi linh mục Ralph, dù bản thân có trốn chạy đến đâu, sau này Meggie đã quyết định là nếu không có được một gia đình hạnh phúc cùng Ralph thì nàng sẽ cướp lấy nó. Nàng không có được nên nàng sẽ cướp đi cái thuộc về Chúa – Meggie có Dane. Dane là đứa con của Ralph, Dane là đứa con của Chúa, Dane quyết định làm linh mục. Có lẽ những gì thuộc về Chúa, Chúa sẽ lấy lại. Nhưng nàng chim Meggie dù có bị gai xuyên thủng tâm can, nàng vẫn cất tiếng hót lãnh lót, vút cao cả bầu trời. Dù rất đau khổ, nàng đã rất hạnh phúc khi có Dane, nàng đã rất hạnh phúc, rất hạnh phúc. Cá nhân mình thấy, cái chết của Dane là cái gai thật dài, thật sắc đâm vào nàng chim Meggie. Chúa đã có Dane, cớ sao Chúa lại tàn nhẫn như vậy. Dane thật hoàn hảo, là kết tinh của một tình yêu đẹp, là đứa con mà Meggie yêu thương hơn cả. Cái chết của Dane đã làm cho một độc giả như mình thấy thật khó chịu và bức bối. Nàng chim Meggie dường như đã chịu đau đớn quá nhiều, niềm đau thật vô tận…

Các nhân vật trong truyện cũng như chú chim tự đâm mình vào bụi gai. Mẹ Fiona, Frank và cả Ralph.

Ralph chỉ dành tình yêu cho Chúa và không thể có một tình yêu nào khác chen vào tình yêu đó. Ralph đã hứa là như vậy. Nhưng từ khi gặp Meggie, nhìn Meggie lớn lên thật đẹp cùng mái tóc vàng óng của cô, tình yêu và xúc cảm trong ông nảy nở. Cớ sao Ralph và Meggie không thể đến được với nhau, để rồi ông như con chim không thể nào hót trong suốt quãng đời còn lại… Ông làm việc, yêu Chúa, phục vụ cho Chúa, đến khi đã già, ông mới biết là mình vừa mất một đứa con – đứa con của linh mục Ralph. Ông không hề biết Dane là con của ông trong khi nhiều người đã biết, ông không hề nhận ra.

Sau tất cả, mình cảm thấy tuyệt đẹp nhất chính là tình yêu của Justine và Rain. Justine hạnh phúc là mẹ của cô – Meggie cũng đã hạnh phúc mãn nguyện. Cái kết có hậu này khiến cho mình cảm thấy, nàng chim Meggie cho dù đâm đầu vào bụi gai, cho dù có đau đớn, cho dù phải trả giá đắt cũng thật đáng đánh đổi vì nàng muốn được hạnh phúc! Nàng đã hạnh phúc, hạnh phúc cho Justine.

“CON CHIM MANG CHIẾC GAI NHỌN XUYÊN QUA ỨC vẫn tuân theo một quy luật bất biến, tôi không hiểu điều gì đã thúc đẩy nó tự đâm suốt vào tim và lịm dần trong tiếng hót. Vào lúc ngọn gai xuyên qua, nó không ý thức cái chết đang chực chờ, nó chỉ mải mê hót và hót cho đến khi không còn hơi thở để cất thêm một nốt nhạc nào nữa. Nhưng chúng ta, khi tự ghim vào lồng ngực những chiếc gai nhọn, chúng ta biết, chúng ra hiểu, vậy mà chúng ta vẫn làm. Chúng ta vẫn làm.”

—————————

“Tiếng chim hót trong bụi mận gai” sẽ mãi dai dẳng ở trong mình, mãi là một câu chuyện khiến mình nhức nhối. Cá nhân mình là một con người khi thật lòng thích ai đó, sẽ theo đuổi, sẽ bày tỏ lòng mình để cho người đó biết được, để cho bản thân không hối hận. Mình rất muốn tình yêu đẹp của Meggie và linh mục Ralph sẽ có một cái kết đẹp nhưng không. Hai người dường như là dành cho nhau và dường như là không dành cho nhau. Thật trớ trêu!

Bạn có thể gửi bài review, cảm nhận sách về email: [email protected] để được đăng lên Facebook & Website. Bài gửi gồm nội dung review, 1 vài ảnh sách do bạn chụp, và thông tin STK để nhận phí kèm giới thiệu thông tin về bạn nha.

Tủ sách sẽ gửi một khoản phí nhỏ cảm ơn cho các bài viết được đăng lên Web/FB