Huệ Huỳnh: Nếu biết trăm năm là hữu hạn

Bài review sách “Nếu biết trăm năm là hữu bạn – Phạm Lữ Ân” từ bạn Huệ Huỳnh – ĐH Y Dược Huế.

“Sống chậm lại, nghĩ khác đi, yêu thương nhiều hơn”

Câu nói này chợt hiện ra trong tâm trí mình xuyên suốt 2 ngày mình đọc Nếu biết trăm năm là hữu hạn của tác giả Phạm Lữ Ân.

“Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật lâu…?”

Neu Biet Tram Nam La Huu Han Min

Đó là một cuốn sách gồm 44 bài viết nhỏ xoay quanh các chủ đề quen thuộc như tình cảm gia đình, tuổi thơ, bạn bè, sự trưởng thành, tình yêu và công việc, được tác giả thuật lại từ những chiêm nghiệm về cuộc sống thực tại của bản thân với phong cách ngôn ngữ dung dị đời thường nhưng cũng thật sâu sắc. Bên cạnh đó, tác giả cũng lồng ghép vào sách rất nhiều ý nghĩa

Cuốn sách có khá nhiều quan điểm mới lạ so với nhân sinh quan của mình, tuy nhiên, trong bài viết này mình chỉ đưa ra cảm nhận, suy nghĩ của mình về những quan điểm mà mình thấy ấn tượng và tâm đắc nhất mà mình nghĩ có thể áp dụng vào cuộc sống của mình từ nay về sau.

♦ Nhà – đã bao lâu bạn chưa về thăm nơi ấy, mất bao lâu để bạn cảm thấy nhớ nhà? “Nhà” hiện ra trong tâm trí của bạn như thế nào? Là nỗi mong ngóng ngày trở về hay nỗi buồn da diết của sự trống vắng tình thương? Dù sao đi nữa, mình vẫn mong nhà vẫn là nơi chốn quay về của các bạn. Mình nghĩ rằng, không nơi đâu bằng được mái nhà mình, “nhà” chỉ là một từ ngắn ngủi, nhưng hàm nghĩa của nó thì có thể rất mênh mông. Nên là hãy thu xếp về nhà thường xuyên, ăn với cha mẹ nhiều nhiều bữa cơm chiều khi có thể nhé. Công danh sự nghiệp, cũng chỉ là vật ngoài thân, có thể mất đi kiếm lại, nhưng nhà chỉ có một, là nơi sâu nhất trong tim bạn.

♦ Tiền – Tiền bạc rất quan trọng, dù có tiền chưa chắc có tất cả. Nếu có ai đó nói với bạn rằng họ không quan trọng tiền bạc, thì ắt hẳn là do họ chưa từng trải qua cảm giác vì phải đổ xăng mà ngày chỉ dám ăn một bữa, để bụng đói đi ngủ giữa lạnh 17 độ. Tiền có thể mua được gần như là tất cả, thậm chí là hạnh phúc, chỉ là không ai chịu rao bán hạnh phúc của mình cho kẻ có tiền nên chúng ta mới ngộ nhận rằng tiền không mua được hạnh phúc thôi. Đồng tiền chỉ có giá trị thực sự khi nó được tạo ra từ chính công sức và mồ hôi lao động, tuy nhiên không ai có thể ngăn cản một người muốn bán đi lương tâm của bản thân để trao đổi với tiền cả, nếu họ hạnh phúc và không hối hận, chỉ cần họ cảm thấy sự đổi chác đó là tương xứng thì điều đó hoàn toàn hợp lý, và chúng ta cũng không có quyền gì để phán xét họ cả, đó là sự tự do lựa chọn của mỗi người.

♦ Tin – Khi bạn quá tin tưởng ai đó, nó sẽ là con dao hai lưỡi đối với họ và cả chính bạn. Đối với người bạn trao đặt niềm tin mà nói, một mặt sẽ tạo động lực cho họ tiến lên, mặt khác sẽ khiến họ cảm thấy như có gánh nặng. “Tôi không cho niềm tin là món quà vô giá mà ta dành cho người khác, bởi bó gần giống như việc bắt người khác vào rọ và nghe có vẻ hơi ích kỷ vì không phải ai cũng thể đổi thay bất kỳ lúc nào”. Đối với người chủ động trao niềm tin, sự kỳ vọng sẽ khiến họ lãnh chịu tổn thương một khi đối phương không còn mang lại an toàn cho họ nữa. Đừng để thứ là niềm tin mong manh ấy che mắt chúng ta, chẳng ai có thể chắc chắn cái gì đó là mãi mãi, vì mãi mãi trong thời đại này cũng chỉ là một khoảnh khắc, ở thời điểm nói mà thôi. Suy cho cùng, thứ duy nhất mà chúng ta tin tưởng là bản thân mình. 

♦ Tình – Bạn đã bao lần đánh mất cơ hội được yêu vì cái bẫy “thần tượng” do chính các bạn tạo ra, ý mình là chúng ta ngưỡng mộ ai đó và rồi cố xây đắp thêm để biến họ thành một thần tượng hoàn hảo theo nhu cầu riêng của mình? Để rồi sau đó thất vọng và mất đi cơ hội yêu và được yêu? Mình đã đánh mất cơ hội đó trong quá khứ, nhưng không phải vì sự thần tượng ảo do mình tự tạo, mình mơ hồ không biết lý do là gì, ngay cả bây giờ mình cũng chưa thấu rõ nữa. Nhưng, mình tin trái tim mình sẽ lại được rung động một lần nữa, như cách chờ đèn xanh bật sáng ở ngã tư, mình sẽ chờ những cơ hội được yêu khác. Mình luôn có niềm tin rằng tạo hóa rất công bằng, rằng hạnh phúc trọn vẹn sẽ không bỏ rơi mình. Vào thời điểm thích hợp, nhất định sẽ có ai đó vừa vặn với những khiếm khuyết của mình, xứng đáng với sự chờ đợi của mình, yêu thương mình như cách mình đã yêu thương chính mình trong suốt những năm tháng vừa qua.

♦ Hãy kiêu hãnh và tự tin, như những chú gà rừng, bởi vì chúng ta được sinh ra với những giá trị có sẵn, có thể chúng ta không xuất phát với vẻ đẹp thiên phú, tài năng hơn người nhưng những thứ chúng ta đang được sở hữu là toàn bộ những gì tốt đẹp nhất mà cha mẹ đã để lại cho chúng ta, mỗi chúng ta là một cá thể duy nhất với bộ gen duy nhất, không ánh hào quang nào có thể che đậy vẻ đẹp ấy, nên là cứ thế hiên ngang bước đi, ngẩng cao đầu để đón nhận cuộc sống này với thái độ tự tin và kiêu hãnh.

“Cuộc đời cũng như hơi thở vậy thôi. Ta không thể hít một hơi dài quá khả năng của mình. Nhưng ta có thể hít sâu hết khả năng của mình trong từng hơi thở.” Chúc bạn mỗi phút giây trải qua đều xứng đáng, chỉ cần bạn còn tồn tại và còn niềm tin vào cuộc sống, nhất định bạn sẽ đến được đích của mình.

Còn điều gì trong năm nay bạn còn hối tiếc vì chưa thực hiện được không, nhất định là có đấy, chẳng hạn như đọc cuốn sách này này. Ngồi xuống đây, cùng mình đọc cuốn sách này, vào những ngày cuối năm hối hả này nhé.

Bạn có thể gửi bài review, cảm nhận sách về email: [email protected] để được đăng lên Facebook & Website. Bài gửi gồm nội dung review, 1 vài ảnh sách do bạn chụp, và thông tin STK để nhận phí kèm giới thiệu thông tin về bạn nha.

Tủ sách sẽ gửi một khoản phí nhỏ cảm ơn cho các bài viết được đăng lên Web/FB