1. Còn tôi, dĩ nhiên tôi vô cùng biết ơn mẹ chị Ni. Nếu bà không từ bỏ chăn êm nệm ấm để ra ngủ trên mặt sàn gỗ cứng và lạnh để thằng Suku yên lòng thì không biết bao giờ tôi, một bản photocopy bất đắc dĩ của nó, mới được giải thoát khỏi chuyện rắc rối này. – (Trang 31)
2. Anh chửi bằng tiếng Pháp, thằng Suku chửi bằng tiếng chó, không biết có ai hiểu ai không mà cả hai đều sùi bọt mép, trông rất hăng. – (Trang 52)
3. Nếu đúng vậy thì Suku thường xuyên có những giấc mơ. Mơ giữa ban ngày. Mơ khi đang thức. – (Trang 64)
4. Tôi không rõ mẹ tôi sử dụng môn võ gì mà dấu răng trên bắp chân nạn nhân trải dài, đều tăm tắp và sau khi khâu nhìn giống như ông ta có một gắn cái phẹc-mờ-tuya trên bắp chân. – (Trang 81)
5. Nếu là tôi, Suku hay Pig, khi bị Haili cắn đau quá sự sợ hãi sẽ nhanh chóng lấp đầy bọn tôi và sớm muộn gì bọn tôi cũng cụp đuôi bỏ chạy. – (Trang 90)
6. Tất nhiên hòa bình nào cũng có cái giá của nó. Từ khi hai rào chắn được dựng lên, những người trong nhà mỗi khi lên xuống các tầng lầu phải nhấc chân thật cao để bước qua. Vách có then cài, nhưng khổ nỗi hễ nghe tiếng kéo then lách cách thế nào hai võ sĩ, đặc biệt là con Haili, cũng lật đật xông tới để chờ cánh cửa mở hé là chui tọt qua. – (Trang 100)
7. Tính nhút nhát của con Pig không phải do bẩm sinh. Chẳng qua lúc mới về nhà chị Ni, Pig còn bé, suốt ngày bị thằng Suku bắt nạt. – (Trang 114)
8. Bản thân họ lúc đó giống như long thể của đức vua. Họ phải nương nhẹ nó, không cho nó làm những điều mà lúc còn là thần dân họ vẫn được làm: chạy băng băng qua đường, nhảy qua vũng nước hay leo lên mái nhà để nhặt một quả cầu lông. – (Trang 132)
9. Có một thứ ngôn ngữ chung, thể hiện bằng cử chỉ, ngữ điệu, nét mặt mà một con chó có trực giác tốt có thể cảm nhận được. – (Trang 146)
10. Cuộc sống bắt đầu ngoặt sang một hướng khác: các vị khách đạo mạo bây giờ còn ồn ào hơn cả bọn tôi. Như có một chiếc đũa phép vừa chạm vào người họ, vẻ đăm chiêu biến mất, mọi người thi nhau rút máy ảnh, máy quay phim, điện thoại di động ra chụp ảnh, thu hình năm đứa tôi. Nếu biết chữ, thế nào bọn tôi cũng được xin chữ ký. – (Trang 166)