Địa chỉ: https://maps.app.goo.gl/uFu2SGk4BauhsbD77
Mô tả nhanh
Tự Đức (1829-1883) là hoàng đế thứ 4 của triều Nguyễn, trị vì từ năm 1847 đến 1883, và là vị vua có thời gian trị vì lâu nhất của nhà Nguyễn. Ông được truy tôn miếu hiệu là Nguyễn Dực Tông và thụy hiệu là Thể Thiên Anh Hoàng Đế. Trong suốt thời gian trị vì, vua Tự Đức chỉ sử dụng một niên hiệu duy nhất. Dưới triều đại của ông, nhà Nguyễn trải qua nhiều khó khăn, bao gồm sự suy yếu của quân đội và kinh tế, cùng với nhiều cuộc nội loạn trong nước. Năm 1858, quân Pháp tấn công Đà Nẵng, dẫn đến các yêu cầu cải cách từ nhiều quan lại, nhưng triều đình lại không thống nhất. Vua Tự Đức thừa nhận sự yếu kém của quân đội, cho rằng “bề ngoài hào nhoáng nhưng quân sự suy yếu”. Ông cấm đạo Công giáo, điều này đã tạo điều kiện cho Pháp xâm lược Đại Nam. Sau khi vua qua đời, Pháp gia tăng ảnh hưởng và buộc nhà Nguyễn phải công nhận sự bảo hộ. Vua Tự Đức được nhớ đến như một vị vua chăm chỉ nhưng gặp nhiều khó khăn trong việc quản lý và bảo vệ đất nước. Di chúc chép: “Lăng mộ của ta phải xây theo tiết kiệm không được trái ý trẫm. Trẫm có tội với tổ tiên, không dám thờ vào Thế miếu, trước đã nói rồi, chỉ có quan và dân là lượng thứ cho. Miếu hiệu đều xưng tông, như phép nhà Hán, không đặt nhiều tên thụy. Trẫm không có công to, không được xưng là tổ, cũng nên theo thế mà làm. Hậu thế đời sau nếu không hiểu được ta cũng mong đừng lấy đó làm phiền”.